“Để nuôi nấng một đứa trẻ, cần đến cả một ngôi làng!” - ngạn ngữ Châu Phi
Quý Phụ huynh thân mến,
Từ ngày được làm cha, câu hỏi lớn nhất của tôi là “làm sao để con sống một cuộc đời hạnh phúc?”
Tôi đã tìm kiếm câu trả lời trong nhiều năm, thông qua những tài liệu, những chia sẻ từ những người từng trải, quan sát sự trưởng thành của những người xung quanh và soi rọi lại cuộc đời của mình.
Hạnh phúc mà tôi mong cầu cho con mình, đó là “được sống trọn vẹn”. Đó là con có thể sống một đời sống tinh thần lành mạnh, theo đuổi được những ước mơ của mình, có tình yêu thương với mọi người và cũng được mọi người yêu quý. Từ đó, tôi đúc kết lại mục tiêu và triết lý nuôi dạy con trong hai từ “bản lĩnh” và “bác ái” (từ “bác ái” được trưởng Minh Trí, là một người em Hướng Đạo gợi ý cho tôi khi nghe tôi miêu tả về khái niệm “biết yêu thương”).
Cuộc đời của mỗi người, dù có chuẩn bị tốt đến đâu đi nữa, chúng ta cũng sẽ gặp những gập ghềnh, thậm chí là sóng gió, mất mát. Và chỉ có những ai đủ bản lĩnh, đã từng được tôi luyện nghị lực, tinh thần thì mới có thể vượt qua được những khó khăn trong cuộc sống mà vẫn giữ được sự tích cực, biết trân trọng khó khăn và yêu cuộc đời. Ngược lại, sẽ dễ bỏ cuộc, chán nản thất chí....
Cùng với bản lĩnh, bác ái không phải là điều gì quá to tát. Đó là có được tình yêu thương, thấu cảm, và luôn giúp đỡ với những người xung quanh mình mà không mưu cầu lợi ích cá nhân. Lòng nhân ái cũng vậy, phải được nuôi dưỡng từ bé.
Và Hướng Đạo là một trong những phương pháp hữu hiệu nhất, cùng với gia đình và nhà trường giúp các em xây dựng nhân cách, trở nên những công dân tốt, có bản lĩnh và bác ái.
Tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình có truyền thống Hướng Đạo, ba mẹ tôi đều sinh hoạt Hướng Đạo từ trẻ. Ba tôi là trưởng ngành Tráng, Mẹ tôi là trưởng ngành Bầy. Nhờ vậy, trở thành một Hướng Đạo Sinh là một điều tự nhiên với tôi. Tôi yêu thích và gắn bó với phong trào Hướng Đạo từ năm 10 tuổi, là một Thiếu sinh, cho đến ngày nay.
Thuở bé, tôi chỉ đơn giản yêu thích “đi Hướng Đạo” vì có quá nhiều điều vui thú, được đi cắm trại, được học nút dây, morse, và nhất là có những đồng đội của mình, mà đến giờ chúng tôi vẫn gắn bó với nhau, như một gia đình thứ 2.
Đến khi trưởng thành, trở thành Trưởng, đi làm, khởi nghiệp, lập gia đình, có con... tôi mới thấy được rất nhiều tính cách và kỹ năng giúp cho tôi trở nên con người của ngày hôm nay được hình thành từ Hướng Đạo và tôi luôn biết ơn vì may mắn được là một Hướng Đạo Sinh.
Khi có con, tôi lại có thêm những trải nghiệm quý giá hơn, cũng như những trăn trở hơn nữa về việc nuôi dạy con em chúng ta nên người tốt trong thời đại ngày nay.
Và hơn lúc nào hết, phương pháp Hướng Đạo sẽ bổ sung cho gia đình và nhà trường bằng việc giáo dục các em một cách tự nhiên không giáo điều. Tôi rèn ý chí mà không gây áp lực. Các em sẽ được học mà chơi, ra thiên nhiên nhiều hơn, học cách hợp tác làm việc, tập lãnh đạo, giúp đỡ gia đình, đóng góp cộng đồng…
Một điều quan trọng mà Hướng Đạo khác biệt, đó là sự tình nguyện, từ Trưởng cho đến Đoàn sinh. Điều này giúp cho mối quan hệ của những Hướng Đạo Sinh vô tư, vô vụ lợi, thuần túy chỉ là tình huynh đệ như trong một gia đình, một cộng đồng mong muốn những điều tốt nhất cho nhau.
Một vài suy nghĩ cá nhân xin được chia sẻ cùng anh chị Phụ huynh.
Nếu anh chị đồng cảm với lý tưởng nuôi dạy trẻ với tôi, tôi mong sẽ được đón mời các con em của anh chị tham gia vào Thiếu Đoàn Fansipan.
Thân ái,
Phạm Đông Huy
Thiếu Trưởng
Thiếu đoàn Fansipan